Tuesday, January 21, 2014

Tuyết buồn - Jan 21



Hôm nay trời lại tuyết, âm u cả khung trời.  Lật đật đi về mà cũng phải warm up cái xe hết gần 10' cho tan đá kiếng xe.  Bỗng dưng thấy khung trời nó sao sao chi lạ.  Mấy ông Mễ hay Spanish cứ chạy ra từ xe cào tuyết trên đường cho bà con, rồi chạy vô trông mà tội nghiệp. Áo quần thì mặc lệch xệch thấy mà thương.  Cái đời nó chi mà kỳ lạ không biết tới đời nào như trong kinh Phật nói, chỉ khi muốn sanh thì tự nhiên sanh, muốn tử thì tử, khi cần ăn thì có đồ ăn hiện, ăn xong thì biến mất.  Tới cái đời đó sẽ là bao lâu ??? Chứ con người vì miếng ăn, manh áo đua chen v.v... mà cứ xoay quần quần.  Tội cho mình ngồi nhìn rồi xuýt soa ra vào.  

Tự nhiên thấy lòng buồn buồn chi lạ ...

Thế là xong, người đi thì cũng tới lúc đi .... Cố giữ làm gì thì chỉ là cái căn nghiệp hành hạ cho bản thân mình và người thân.  Bình yên giấc ngũ mây ngàn cho hồn thanh thoát bụi trần tiêu tan.  Ngẫm ngẫm thấy đời mong manh là thế ... tất cả rồi cũng phải ra đi ... dù muốn dù không cũng không thoát được cái vòng tử biệt ly.  Sau những ngày tháng chịu đựng phải sống bằng những ống thức ăn truyền vào .... tới phút cuối cũng đành lià trần gian.

Thôi nhé thêm một người nằm xuống
Kiếp luân hồi, vay trả, trả vay
Cuộc đời gát bỏ từ đây
Hồn theo mây gió phiền này tiêu tan.

Không hiểu nỗi tại sao con người có ở thế gian? Tại sao ta phải cứ lẫn quẫn trong kiếp luân hồi nghiệt ngã? Vạn vật có tự bao giờ và tại sao có?  Chắc hẳn chỉ mình hỏi, rồi ngớ ngẫn tìm câu trả lời mà không có đáp án.

Cứ mỗi độ Xuân về, bao nhiêu người lo đón Tết thì cũng có bấy nhiêu người đang vật vã khóc thương đau.  Thấy người ta đi mà tự hỏi bao giờ mình mới được đi??? Cõi Ta-Bà này có chi chi vui đâu vậy mà biết nhiêu người cũng đang nô nức, bon chen, tranh giành cho quyền lợi mình.... để rồi khi gục ngã chẳng có gì là hành trang mang theo được cả.  Tự nhiên rùng mình ... 



Ai ai , oán oán giữa canh thâu
Sương rơi lã chả một kiếp sầu
Hồn hoang ai lạnh trong đêm vắng
Khơi dậy tình ta kiếp thương đau

Thần kinh rũ rượt tóc bạc màu
Hàng thông rên khóc rũ đâu đâu
Hững hờ ngàn sao buồn lắm nẽo
Gió rét phăng ngang buốt tim sầu

Cười buồn chếch ngã thế nhân đau?
Tình cãm phôi pha bỏ mặc thầm
Ấy ấy là tình đời vay trả
Ta sống nơi này, chết quẩn quanh

Gầy gục phôi pha vết thương ôi
Hấp hối, khát khao ở kiếp người
Âm vang khe khẻ từ muôn thú
Trơ trọi uất da, chết giữa trời

Muôn mãnh núi đồi chất ngất cao
Rừng lá đua nhau thoát ngục đầu
Lòng nhân ai xẽ bằng viên sỏi
Để nhện giăng tơ phủ khát khao

Cõi thế Ta-Ba đấy thế ư?
Tìm quên cãm giác nặng thiên thư
Tôn vinh thì ít, nhiều xúc phạm
Lợi ích gì đây, xá bên đường

Rao bán pháp mầu chẳng vấn vương
Tim gan hoá đá, khép trăng mường
Thôi thì khi tỉnh, mê, khờ dại
Ngữa mặt bàn tay đếm bâng khuâng

Giấc mộng canh tàn vùi trắng xuơng
Vuốt mắt làm chi, trán chập chờn
Âm – dương nao loãn lời kinh nguyện
Giật mình đếm tháng đã quá nư

Trí nhớ khô mòn mấy năm dư
Nhạt màu son phấn, mắt chập chừ
Bao bể dâu màu phai ấp ủ
Nghe tiếng dế than tỉnh mộng thu.



NIỆM PHẬT


Mặc niệm Di-Đà chốn nữa khuya
Trầm bay theo khói thoát bao phiền
Nghĩ đời sinh tử xoay trần thế
Lạy Phật thôi đừng khiến đảo điên

Màn đêm rờn rợt tiếng kêu la
Thần sắc bàng hoàng lạc xác ta
Tản mác tâm can lời chú nguyện
Cho bao vũ trụ nở ngàn hoa.



No comments:

Post a Comment