Saturday, December 28, 2013

ĐÔNG BUỒN


KIẾP PHÙ VÂN

Mộng và thực, thực hư rồi mộng
Nó là chi hay cát bụi phù du?
Như ngày đêm xoay chuyển vạn sinh thù
Tư tưởng dưỡng tâm thức hành bại

Kiếp xa xưa muôn vàng khổ ải
Ngài Vạn Thù, Tara cứu đời nhân
Mùi ngạt ngào, thơm tỏa pháp vân
Liên tiếp chảy, hoá thân không hối tiếc

Tịnh lặng lẻ, một mình tha thiết
Nhớ năm xưa Bồ-Tát ra ơn
Mặt ngây ngô, em bổng thôi giận hờn
Lạy phương Phật, bình an muôn thế

Phù vân trôi, vực sâu  dạ ức
Tận phương nào, thoát kiếp tử sinh
Ngậm ngùi bên sông, trăng đầu đình
Mông lung vạn ngã, buồn tan tác

Ngồi lặng lẻ, hai tay chấp phác
Ngó sương trời lay phủ thềm châu
Ánh trăng màu, buông thức canh thâu
Trời với nước xin soi vầng sáng

Điễm tô cho u tối mờ sang
Mắt vạn sao, trùm cả thiên-đàng
Quanh minh điểm một, hư hao bỏ
Nghe vọng chuông ngân, mở lối tâm


TỬ SANH TUYẾT

Ôi, tuyết trắng ngàn phủ bay
Gió la đà phản phất lay
Bồi hồi, tâm tư xao động
Uyển chuyển gì tan tác hư không?

Đời vô thường, xin buông  bỏ
Rợp kinh hành, niệm Nam Mô
Khai sáng niềm tin, tinh tấn
Vô minh không còn, tử -sanh.



NGỒI BUỒN

Ngồi buồn nhìn bông tuyết rơi
Bụi bay lất phất vòm trời âm u
Trần gian là thế mịt mù
Cái vòng lẩn quẩn biết đâu mà lường

Ngồi buồn tụng niệm Thiên Đường
A Di Đà Phật tình thương chan hoà
Xin cho cuộc sống vào ra
Thôi đừng náo loạn Ta-Bà hư vô

Ngồi nhìn song cửi sắc nô
Vấn vương cành cội uá khô giữa trời
Đường đi chẳng thấy bóng người
Tìm sao thắm đượm nụ cười du tăng?

Ngồi tìm “Tương Tiếu Tửu” rằng
Đời là giấc mộng tham trần mà chi?
Giữ cho một chút tình si
Mai sau bỏ lại, ta đi nhẹ nhàng.



BÓNG ĐÃ TẬN

Đêm đã tận, ai còn than thở, 
Bóng dật dờ, kêu khóc rên la
Lạnh lùng rơi từng hạt sương sa
Trời hè ức sao nghe giá lạnh

Từng thời khắc trùng trùng phủ trãi
Gió vi vu nhè nhẹ, buốt tim
Ai nào biết khi hết màn đêm
Là ánh sáng chói chang nhoà mắt

Nhưng oằn oại châu rơi xót lại
Bể trùng khơi, từng giọt phủ vai
Ngôn từ ơi, chấp cánh vụt bay
Linh hồn nhỏ suy tàn tận đáy

Đời vay trả, sáu căn tâm thức
Tìm bình yên, là cả hư vô
Hạnh phúc đâu ai dể mơ hồ
Chợt tỉnh thức ta thành dĩ vãng

Ta im lặng, nhìn động trong gió
Lá hoa đầy cuốn nhẹ trôi sông
Bao màu vàng, xám, thay đổi trong
Tâm an tịnh, đáy lòng tỏa sóng

Bao quãng đời phù du, ảo mộng
Tương lai nhiều như mấy ai hay
Luật trả vay, vay trả nay mai

Sơ sẫy cái, ngưng toàn nhịp thở.


BỒ ĐỀ

Bồ Đề phiền não
Lầm mê, ngộ lầm
Độ đời, đời có
Độ không, không đời
Vô hư thường trụ
Đau khổ, chấp nê
Hạnh phúc ê chề
Huy hoàng, tuyệt vọng
Chán ngã, vô tình
Pháp hoằng gian khổ
Đi, đến, tri, ngộ
Tới, lại, luân hồi
Bồ đề, bồ đề ….

VÔ NGÔN

Duyên lai, duyên khứ đi, về
Sinh sinh, diệt diệt u mê mây trời
Nắng mưa là bịnh của đời
Thiên nhiên cảnh vật vạn lời vô ngôn.

No comments:

Post a Comment