Tuesday, May 22, 2012

Hòn Ðá Ném Ði

Câu chuyện này nhớ về thời còn bé, mỗi lần có hành khuất đi vào hẽm để ăn xin thì bà hàng xóm (gọi là bà Tấn) vội đóng cửa lại. Có một hôm bà ta mở cửa sàn gạo thì có 1 bà hành khuất đi tới xin ăn, bà Tấn không kịp đóng cửa và không cho tiền hay gì mà bà hành khuất cứ ngồi lì ngay cửa xin hoài, bà Tấn thảy cho vài xu và nói, "trả nợ quỷ thần" rồi đẩy đuổi bà hành khuất ra và đóng cửa lại một cái rầm .

Hõng biết bà hành khuất có rủa lại bà Tấn hay không mà chỉ biết rằng là nhà bà Tấn giàu có lắm vì bà ta là chủ nhà máy tơ lụa sau này gia đình bà ta xây cao lắm và cũng từ đó con gái bà ta bị điên còn anh kế cũng bị khùng. Anh út thì hõng biết sao nữa chỉ nghe bà nội kể lại thôi. Trong nhà anh út là dể thương nhất, đàn ca cũng giỏi. Sau khi gia đình bà Tấn suy xụp thì bà ta cũng bị sao đó rồi mất còn mấy người con thì hõng biết ra sao. Chỉ nghe lúc đó bà ta hay chửi hành khuất và bà nội cứ nói, "mai mốt bả khổ cho biết thân." A Di Đà Phật, không cho thì thôi, đừng chửi người ta vì đâu ai biết đời mình sẽ ra sao đâu? gặp người biết xã cái oán thì không nói, còn gặp người không biết xã oán thù để lúc chết đi thì cái gì đó đó nó đeo đẳng mãi .

Chuyện Hòn Ðá Ném Ði như thế này, ngắn gọn lắm. Post lên cho mọi người cùng đọc và ngẫm nghỉ:
Có một người hành khất nọ đến trước cửa nhà của một người giàu có để xin bố thí. Một đồng xu nhỏ hay một miếng bánh vụn, đó là tất cả những gì người ăn xin chờ đợi nơi người giàu có. Nhưng, mặc cho người khốn khổ van xin, người giàu có vẫn ngoảnh mặt làm ngơ. Ðến một lúc không còn chịu nổi những lời van xin của người hành khất, thay vì bố thí, người giàu đã lấy đá ném vào con người khốn khổ.Người hành khất lặng lẽ nhặt lấy hòn đá cho vào bị rồi thì thầm trong miệng: "Ta mang hòn đá này cho đến ngày nhà người sa cơ thất thế. Ta sẽ dùng nó để ném trả lại ngươi".
Ði đâu, người hành khất cũng mang theo hòn đá ấy. Tâm hồn ông lúc nào cũng cưu mang sự báo thù.

Năm tháng qua đi. Lời chúc dữ của người hành khất đã thành sự thật. Vì biển lận, người giàu có bị tước đoạt tất cả tài sản và bị tống giam vào ngục. Ngày hôm đó, người hành khất chứng kiến cảnh người ta áp giải người giàu vào tù ngục. Nỗi căm hờn sôi sục trong lòng ông. Ông đi theo đoàn người áp tải. Tay ông không rời bỏ hòn đá mà người giàu đã ném vào người ông cách đây mười mấy năm. Ông muốn ném hòn đá đó vào người tù để rửa sach mối nhục hằng đeo đẳng bên ông. Nhưng cuối cùng, nhìn thấy gương mặt tiều tụy đáng thương của kẻ đang bị cùm tay, người hành khất thả nhẹ hòn đá xuống đất rồi tự nhủ: "Tại sao ta lại phải mang nặng hòn đá này từ bao nhiêu năm qua? Con người này, giờ đây, cũng chỉ là một con người khốn khổ như ta". Tha thứ là điều khó khăn nhất nhưng cũng là điều cao cả nhất. Trao ban tiền của, trao ban thì giờ, trao ban chính mạng sống mình là điều xem ra dễ làm hơn trao ban lòng tha thứ.

Tha thứ là tuyệt đỉnh của yêu thương bởi vì tha thứ là yêu thương chính kẻ thù của mình.


Bỡi vậy quyền rủa sẽ mãi cho ta đeo mang cái gánh nặng câm thù, ăn không ngon, ngũ không yên. Lở mà người giàu chết rồi thì đến ta cuối cùng cả hai phải trồi lên để trả cái nghiệp. Chi cho phiền toái thế? Tha thứ cho nhau, xin hãy tha thứ cho nhau.... vì cái oán chẳng bao giờ cho hết oán mà chỉ có lòng hỷ xa và bao dung mới dứt được oán mà thôi.


http://chuaphuocthien.net/2402-hinhdong55layphat-gif-1-.gif http://chuaphuocthien.net/2402-hinhdong55layphat-gif-1-.gif http://chuaphuocthien.net/2402-hinhdong55layphat-gif-1-.gif http://chuaphuocthien.net/2402-hinhdong55layphat-gif-1-.gif http://chuaphuocthien.net/2402-hinhdong55layphat-gif-1-.gif

No comments:

Post a Comment