Friday, February 21, 2014

Thơ 2/21/2014


BẼN LẼN

Sóng gió trãi soài trên biển cả
Bẽn lẽn đêm trăng bóng lả lơi
U uất hồn ai, chị Hằng ơi ..
Nghe lòng dấy động tim rã rời

Rào rạt tiếng lòng khơi dồn dập
Hình trần, khẻ lá, sỏi chơi vơi
Dưới đáy khe luồng bao vật vã
Vô tình ánh mắt hôn nhẹ lên


ĐỜI HIU QUẠNH

Dưới hiên nghe dập dồn hiu quạnh
Sương rơi tất bật mờ nhân gian
Trăm năm ai biết đời điên dại
Bao vết thương đời, rướm máu sa

Ta cũng như ngàn trăm kẻ lạ
Chậm bước qua đời, nặng đôi vai
Hỷ, nộ, ái, ố đều oằn oại
Khi trở lại thì cũng trắng tay

Xương thì chôn vụi ở đất này
Hồn thì gởi gió, nhắn cùng mây
Nữa thời kinh đâu màn tiếng mõ
Dăm hạt bụi người trả trần ai

 
TIẾNG MÕ

Nhịp cốc cốc, ngân vang
Gió ngất theo mây ngàn
Cây khô không lá nhỏ
Sương hạt rơi đầy giữa không gian

Tiếng lên - xuống khô khan
Đôi mắt lim dim màng
Ta bà là thế nhỉ?
Mấy chốc lấp đầy hồn hoang.


CHẤM THANG!

Một dấu đời ta bao chấm thang!
Xô đẫy nhân gian biết bao khoan
Chuyển động khối sầu, bao dư lệ
Hiểu gánh tình đời sao nặng mang

Buông tay, âm cãnh biệt thời gian
Nhắm mắt trông xa, thấy biệt ngàn
Soi gương, quảnh lại hồn trả đất
Người đi - ở, điạ ngục- Thiên đàng?

RỦ

Ta muốn rủ em dời đất trời
Âm dương hai lối ngõ đi thôi
Khi cười, khi khóc, hồn ngây dại
Để biết tử - sinh cả một đời

Thiên đàng không khóc, bất tử thôi
Địa ngục như ta ở thế thời
Nào là thống khổ --- ai ai biết???
Đi để một lần biết sợ chơi ....!!


TÌNH KHÚC

Tôi một mình lặng lẻĐếm sao trời, hỏi nhẹHồn trời giữa âm dươngPhố phường, nhỏ giọt thương
Chung quanh ai than khócNhắc khẻ bao điều chiMốc chăn, mềm giá lạnhNuối tiếc dưới âm ty
Buồn nghe cây khô tẻTiêu mòn quãng đời xaThiển thô từng ngọn gióNồng nặc mùi xương về
Lũng sâu từng tì vếtĐen, trắng thấp thoáng xaBập bùng như tia lữaPhải chăng đã gặp ma ?
Sao đổi, đêm đã quaThấu cuộc đời Ta BàDuổi tay đếm ngày thángTìm tuổi trẻ dần tan.




.


No comments:

Post a Comment