Friday, May 31, 2013

Oan Gia Trái Chủ



Trong mỗi con người chúng ta, ai ai cũng có oan gia trái chủ hết. Dù làm phước thiện cách mấy cũng không tránh khỏi có oan tình bỡi tâm lòng chúng ta sống ở cõi trần gian còn nhiều gút mắc. Ngay cả đến những vị tu hành thời nay, tuy là lòng gởi thân nơi cửa thiền nhưng oan tình vẫn còn dai dẳn *:-$ don't tell anyone shh!.

Câu chuyện dưới đây cho thấy rằng từ mỗi con người chúng ta, thích sống lục lạc và dục lạc, khởi tâm chứ chưa phát tâm. Cứ cho "tiểu vật" là chính yếu. Nhưng "tiểu vật" chỉ là cho mình hóa kiếp sống về sau thành người tốt hơn, thành người giàu có, sang cả chứ chưa hẳn cho chúng ta thoát vòng luân hồi. Bỡi vậy mới thiết nghỉ đến thằng con, ngày nào ăn, uống gì cũng niệm Phật, nghe niệm nhạc Phật, tâm lúc nào cũng hướng bàn thờ dù chẳng đọc một bài kinh kệ, mà có đọc cũng không biết thằng nhỏ đọc kinh gì????*:-/ confused Chỉ biết là sau khi "tu học" thì được A Di Đà thể hiện cho về cảnh giới của Ngài. Điều này được minh chứng nhiều lần và cũng vừa minh chứng vài ngày gần đây nhất. Mặc khác Hòa Thượng ở Cali cũng nói, "thằng nhỏ về Tịnh Độ rồi vì bài giảng thằng con như là kinh Bát Nhã."  Nên rất an tâm là thằng con đã trừ được bao oan gia trái chủ, và được an lành trong vòng tay chở che của đấng Toàn Năng Giác Ngộ *&gt;:D< big hug .

Sống không phải là thấy mình giàu cho rằng mình thọ - phúc, sống không phải thấy mình không có sự kinh bỉ cho rằng mình không có oan gia, sống không phải thấy mình đi chùa cho là mình giác ngộ, sống không phải thấy mình làm thiện thì cho rằng mình có lợi, và sống phải thấy biết sự việc mình làm để tu sửa đó mới gọi là thiện tri thức và sống phải biết tâm niệm khởi lạc cho con đường mình về sau khi chết chứ đừng sống mà cứ coi sống thiện toàn mà không biết khi chết mình đi về  đâu *:-/ confused. Vì quý Thầy/Cô không chỉ mình điều này mà chỉ kêu mình đi chùa, tụng kinh, tu bổ chùa, v.v... Bài học Tổ Đạt Ma trả lời Vua Lương Võ Đế đã hỏi, "Trẫm từ khi lên ngôi đến nay đã cho xây chùa, dựng tượng, in kinh, độ Tăng rất nhiều. Vậy trẫm có công đức gì chăng?

Tổ Ðạt Ma đáp:
- Chẳng có công đức gì cả.
- Tại sao làm Phật sự nhiều như thế lại không có công đức?

- Bởi vì đó chỉ là những tiểu quả mà thôi. Ðấy chỉ là cái nhân giả lập như bóng theo hình, có mà chẳng thật.

- Vậy phải làm thế nào mới được xem là công đức?

- Phải tự mình rèn cho trí trong sạch, tâm thanh tịnh, tánh rỗng lặng, thân an vui, như thế mới là công đức. Công đức ở nơi tự tánh, chứ chẳng phải do vật bên ngoài mang đến. 


Vua hỏi tiếp: – Chân lý tối cao của bậc Thánh là gì?

- Khi tỉnh ra, thông suốt rồi thì không có gì gọi là Thánh cả.

- Người trước mặt trẫm là ai?

- Chẳng biết!
"


Hòa Thượng Tịnh Không nói, "người “GIÁC” mới đi đúng, chứ người “MÊ” thì thôi chịu thua! Cho nên, đừng có “MÊ” nữa! Hôm nay chúng ta bắt đầu “GIÁC“." 

Không biết mình có "Giác" được không nữa????  nhưng có điều mình phải biết quán chiếu, thông suốt chứ đừng ỷ tài, ỷ cáng và nhất là ỷ cái giàu sang danh vọng. Càng danh vọng, càng giàu mà phước đức không có dù "tiểu vật" mình làm rất nhiều nhưng lại có 1 oan gia cũng kéo mình đi xuống như chơi.... hihihi.... nếu nói làm "tiểu vật" để thành Phật thì ngày xưa Phật chẳng bắt các Tỳ Kheo, Tỳ Kheo Ni phải tịnh tu hành.   A Di Đà Phật !*O:-) angel  Công đức ở vị tha chứ không phải ở sự kinh bỉ.  Tôi lại thấy tâm đắc lời Phật dạy khi bước vào cõi tử, nghiệp của ai nấy chịu, chẳng ai gánh thay cho ai được cả. Càng nhìn đời ngày nay mới thấy ê chề và nhiều sự giả dối, và ngao ngán *[-( not talking

Thành ra muốn vãng sanh ta nên tin tấn trì niệm Phật và tin tấn trao dồi giác tha, giác hạnh. Và muốn được vãng sanh ta phải đủ 3 yếu tố: Tín, Hạnh, Nguyện như đảnh 3 chân thiếu 1 tất ngã.

TÍN: Là tin có: tự, tha, nhơn, quả, sự và lý.


HẠNH: Là chấp trì danh hiệu Phật cho được “nhất tâm bất loạn”.

NGUYỆN: Là quyết muốn thoát khỏi cõi Ta-Bà, cầu sanh về nước Cực-Lạc.

Dưới đây là đại khái 6 lối tin về Tịnh-Độ.

Tin tự: Tin chắc rằng mình có Phật tánh sáng suốt, đủ vô lượng công đức. Nếu mình cố công lo niệm Phật thì quyết có thể chứng ngộ được.
Tin tha: Công nhận rằng lời dạy của Đức Phật Thích-Ca không luống dối; Đức Phật A-Di-Đà luôn luôn nhiếp thọ tùy theo cơ cảm của mình mà ứng.
Tin nhơn: Đinh ninh công hạnh niệm Phật hiện tại của mình có năng lực giải thoát.
Tin quả: Tin chắc ở chín phẩm sen vàng là nơi sẽ về của ta sau này.
Về được đó thì dù hạng nào cũng không thối chuyển.
Tin sự: Xác nhận ngoài cõi Ta-Bà có một cõi Cực-Lạc đúng như lời Phật nói.
Tin lý: Tin tự tâm ta cũng tức là Tịnh-Độ, nếu một khi nó đã được trong sạch.


Sự và lý viên dung không tách biệt. Tóm lại, không tin thì thôi, nếu có tin cần phải tin sâu, tin chắc, và tin rồi phải thực hành.


HẠNH: Là thực hành, phải cho kiên nhẫn và đúng pháp.


Kế đây là bài dịch ý của mấy vần thơ mà Tổ Đức Nhuận đã bàn về sự niệm Phật để giúp vào một phần nào cho sự thực hành ấy được đúng:
"Xét ra niệm Phật dễ mà không
Ý, khẩu buông lung giữ chẳng đồng
Miệng niệm Di-Đà tâm toán loạn
Dầu cho bể cổ vẫn là không"

Niệm Nam-mô A-Di-Đà Phật, đi, đứng, nằm, ngồi đều niệm, ăn cũng niệm, làm việc cũng niệm, cho đến những chỗ không sạch sẽ cũng đều niệm được cả (nhớ những lúc này niệm thầm, vì niệm lớn sanh tội bất kính).  Nhưng không phải dể

Niệm niệm Di Đà khó thật đa
Ý phải tương thông tâm trụ Ta
Sắc sắc, không không điều quán tưởng
Buông lung một cái Địa Ngục sa.

Nam-mô A-Di-Đà Phật!

-----------------------------------------------------------------

Câu Chuyện Về Oan Gia Trái Chủ


Năm ấy tôi vừa tốt nghiệp ra trường, tuổi còn trẻ, nên trong lòng hoài bão tràn đầy nhựa sống. Có biết bao dự định tương lai, chỉ còn vài tháng nữa là tôi hoàn thành xong khóa học 5 năm tiếng Nhật và tìm kiếm học bổng để sang Nhật du học. Nhưng không may, tôi đã mắc một bệnh hiểm nghèo (chắc là do điều kiện đi làm trong môi trường điều hòa quá lạnh, tối về lại tiếp tục đi học, ôn thi…).

Tôi phải nhập viện trong tình trạng sốt cao và gần như là hôn mê. Bác sỹ đã có lúc đành lòng thông báo cho Gia đình tôi được biết là tôi không thể qua khỏi và một đêm họ đã chuyển tôi đến Phòng “chờ chết”. Tôi còn nhớ, chồng tôi (lúc bấy giờ là bạn trai) chăm sóc tôi không quản ngày đêm đã bật khóc giữa bệnh viện.

Nhưng điều khủng khiếp nhất đối với tôi không phải là bệnh tật hành hạ, mà đêm nào tôi cũng bị những hồn ma đến quấy rối. Giờ theo con đường Phật pháp, tôi mới hiểu được họ chính là những oan gia trái chủ của tôi, chờ thời cơ là ùa đến đòi nợ, oan oan tương báo. Nếu tôi mất lúc đó thì chắc chắn tôi đã bị đọa lạc, bị họ lôi kéo vào địa ngục không hay. Nghĩ lại, thật là rùng mình.

Có đêm, bạn trai tôi nằm sát ngay dưới bên cạnh giường bệnh, vậy mà rõ ràng tôi nhìn thấy 1 người đàn ông to lớn quấn băng trắng nhờ nhờ kín cổ từ đầu đến chân, cố kéo màn ra và dùng xi lanh định tiêm vào đầu tôi. Lúc đó không hiểu sao tôi lại có ý thức giằng co tấm màn mong manh lại, và niệm chú “Om Mani Padme hum”, niệm “Nam mô A DI ĐÀ PHẬT”, bởi chỉ cần lơ là để ông ta tiêm vào đầu thì không biết tôi sẽ ra sao. Niệm chú xong thì ông ta đi mất.

Khi bệnh của tôi dần dần thuyên giảm, về nhà hàng đêm tôi lại nằm mơ thấy một người con gái trẻ tuổi, tóc dài và mặc áo trắng đến đòi nợ, kéo áo tôi và bảo: “Kiếp trước mày đã hại tao, giờ tao sẽ hại mày”. Và diễn tả lại cảnh tôi đã từng vô tình lái xe ô tô đâm vào cô ta đến chết. Đêm nào cũng vậy.

Cuộc sống quả có điều diệu kỳ hoặc tôi chưa đến số mãn báo thân. Một năm sau, bệnh tình tôi dần dần hồi phục, đến nay thì đã hoàn toàn không còn. Một người Thầy đã nói tôi được Phật Bà Quan Âm cứu mạng. Thời gian phục hồi sức khỏe, tôi cũng không còn nằm mơ thấy những oan gia trái chủ đến nữa, hoặc thỉnh thoảng họ có xuất hiện nhưng người tôi như có thần hộ mệnh bảo vệ, tỏa ánh hào quang làm họ phải đi ngay, không dám lại gần tôi nữa.

Câu chuyện của bản thân nhắc nhở tôi hàng ngày phải niệm Phật thật tinh tấn. Khi bệnh tật, không cần cầu hết bệnh, mà chỉ cầu được vãng sinh về Tây phương. Nếu số mệnh chưa mãn báo thì bệnh khắc tự khỏi, còn không thì được vãng sinh về thế giới an lành.

Các bạn hãy mau mau niệm Phật, còn chần chừ gì nữa. Mặc dù Đức Phật A DI ĐÀ trong một lời nguyện của mình đã nói Người nào dù phát tâm niệm Phật chỉ cần 10 câu trước lúc lâm chung cũng sẽ được Đức Phật đón về Tây phương. Nhưng liệu con người có biết bao oan gia trái chủ, trước lúc lâm chung họ đến bủa vây quanh ta, thân ta đau đớn, cảnh giới hãi hùng… lúc đó ta có thể nhớ đến câu niệm Phật được chăng? Vì vậy, từng thời khắc ta phải niệm Phật, lúc lâm chung tiếng Phật niệm cũng tự nhiên mà khởi được là vậy.

Tuy nhiên, điều quan trọng nữa là hàng ngày các bạn niệm Phật, cũng phải nguyện vãng sinh về Tây phương cực lạc và hồi hướng công đức của mình về Tây phương, cho oan gia trái chủ, cho Cửu huyền thất tổ, ông bà cha mẹ từ nhiều đời nhiều kiếp của mình. Niệm Phật và cùng khuyên họ niệm Phật để cùng đồng sinh cực lạc quốc. Có như vậy, con đường vãng sinh của bạn mới không bị cản trở.

Công đức có thể có bằng nhiều cách, làm từ thiện, phóng sinh… Bạn đã vô tình sát sinh, vậy làm cách nào để hóa giải. Bạn có thể phóng sinh, giải thoát cho các loài vật đang bị giam cầm, đang chuẩn bị làm thức ăn cho loài người.

Diệu Bích

1 comment: