Thursday, May 30, 2013

Không Đề




BÓNG ĐÃ TẬN

Đêm đã tn, ai còn than th
Bóng dật dờ, kêu khóc rên la
Lạnh lùng rơi từng hạt sương sa
Trời hè ức sao nghe giá lạnh

Từng thời khắc trùng trùng phủ trãi
Gió vi vu nhè nhẹ, buốt tim
Ai nào biết khi hết màn đêm
Là ánh sáng chói chang nhoà mắt

Nhưng oằn oại châu rơi xót lại
Bể trùng khơi, từng giọt phủ vai
Ngôn từ ơi, chấp cánh vụt bay
Linh hồn nhỏ suy tàn tận đáy

Đời vay trả, sáu căn tâm thức
Tìm bình yên, là cả hư vô
Hạnh phúc đâu ai dể mơ hồ
Chợt tỉnh thức ta thành dĩ vãng

Ta im lặng, nhìn hè trong gió
Lá hoa đầy cuốn nhẹ trôi sông
Bao màu vàng, xám, thay đổi vòng
Tâm an tịnh, đáy lòng tỏa sóng

Bao quãng đời phù du, ảo mộng
Tương lai nhiều như mấy ai hay

Luật trả vay, vay trả nay mai
Sơ sẫy cái, ngưng toàn nhịp thở.

Đúng là một khi sơ sẫy thì chẳng ai đoán được.  Phải công nhận Phật ngày xưa giỏi ghê nha... nhìn ngược thời gian, đi vào tương lai.  Từ hạt cát nhỏ mà Phật có thể quán xét được.  Đúng là Phật.  Tại sao con người chúng ta ngày nay, tu lại mập mờ.  Phải chăng là vì vật chất đua đòi, danh vọng quá cao?  Chắc vậy!  

Núi và rừng không buồn tỉnh thức
Lá và hoa chỉ khoảng trống xa
Chim hót ca, bay hai nẻo nhoà
Đêm vạn vật muôn ngàn sao đổ

Ngẫn nhìn lên, dật dờ đau khổ
Kiếp phiêu bồng, ôi quá tan thương
Sanh, tử, tử sanh có nào nguôi
Bi với lụy tranh nhau đua đổi

cái thời gian sanh và tử cũng bất tận tranh giành.  Làm sao ta phá tử sanh?  Sanh ra trong kiếp không Phật đành thôi, đành thôi, huhuhu...

No comments:

Post a Comment