Saturday, May 18, 2013

Lại Thêm Người Ra Đi vô thường




Cuộc đời là giấc mộng trôi
Ta Bà ai biết buồn vui chuyện người
Tử - sanh lẩn quẫn luân hồi
Vô Thường lắm nẽo, thế thời là đây.


Cuộc đời này thật là vô thường, thấy đó rồi mất đó, sanh và tử nói như Đức Phật đã từng nói, "sơ sẫy". Đúng sơ sẫy trong 1 million seconds (không đầy một tích tắt).... Nhưng mấy ai hiểu được sự vô thường nầy?*:-/ confused Mà có hiểu đi nữa thì khi đụng chuyện cũng không thể nào tránh được sự súc cãm.

Mỗi con người phải chăng cũng có phần số an bày, đôi khi người muốn sống lại chẳng sống và người muốn chết thì lại không chết được? *#:-S whew!Cái quy luật không thể nào tránh khỏi gần như bất biến, sự đời trong chớp mắt không thể thay đổi được, xoay chuyển theo thiên biến vạn hóa! Nhất là phải nói tới sự luân hồi, vay trả. Có nhiều người nhiều khi đang hồi ngạn nhưng rồi có lẻ ơn trên thấy đã hồi đầu nên cho cái thân xác tạm bợ này bỏ lại trần gian chăng? Hay là vì cái nghiệp quá nặng nề nên kéo đi cho nó nhẹ nhàng thể xác cho rộng chổ trái đất Ta Bà này?*:-SS nail biting Hõng hiểu được, không hiểu được.

Có ai có thể hiểu được là mới hôm qua còn tay trong tay... ; Hôm nay thì mỗi người mỗi ngã; Hôm qua còn gọi thăm nhau hay gặp nhau thì hôm nay đã thành theo mây khói. Hôm nay có job, ngày mai mất đi sự nghiệp; Hôm sáng còn là một tỷ phú với gia sản ồ sộ, thì chiểu cũng thành kẻ ăn xin; Hôm sáng còn ngọt ngào, tha thiết, chiều lại hữ hờ vô tình; sáng còn nói nói cười cười, trưa chiều thành kẻ bất động.  Ôi cái vòng lẩn quẩn bất biến này quá ư là ......*#-o d'oh!mà dù là đã từng trãi hay từng gặt hái nhiều kinh nghiệm trong cuộc sống cũng chẳng hiểu lý do tại sao và giờ cũng chẳng còn lạ gì với sự vô thường này kiến cho con người càng mệt mõi mà chua chát *:( sad.

Đời có trăm ngàn lý do để nói. Người ta nói, "sanh tử là do sự an bài của Thượng Đế, bỡi sự trừng phạt của ông Trời, hay sự cảnh báo chấn tỉnh con người cần hướng thiện, sống nhân hoà, và tình cãm chia sẽ hơn." Nếu nói con người cần chẩn tỉnh thì nếu đã chẩn tỉnh rồi thì tại sao vẫn phải ......*:-/ confused Cũng có người nói, "vận mạng con người khi sống chưa có gia đình là do mình, còn khi có gia đình thì phải kéo nhau do vợ chồng và con cái" Cũng biết đâu chừng có thể là cái nghiệt oan của mình hay vợ/chồng và con cái nghiệp kéo theo. Mạng ai cao thì lấp người kia. Luật sư giảng dạy cho giấy tờ về living will (di chúc) cũng nói, "sống thì dể chứ chết thì ôi thôi đủ thứ chuyện, có người biết lo hậu vận thì người sống ở lại dể dàng tí, còn người sống không biết lo thì lúc chết đi để lại cái thống khổ cho con người." arg.....*:-S worried Thế mới thấy rằng Phật ngày xưa chẳng cần học luật, cũng không làm thầy bói hay gì mà Ngài đã thấu đáu trong mọi vấn để, nhưng vì bản thân con người chúng ta ngu muội, sâu nặng với sự luân hồi nên mất đi cái bản chánh cá thể tinh khiết nên không thấm nhập được lời giáo huấn của Ngài.

Có người còn tài ba lổi lạc hơn là tự chuyên quyền cho mình có quyền tung tin mà chẳng coi cái người làm mẹ ra cái gì...?? Còn không biết câu xin lỗi mà còn nói, "tại tìm không được phải báo tin cho người này khác,v.v..." Lúc nào nói ra cũng thấy toàn là dành quyền, ủa đâu phải lấy vợ, lấy chồng rồi chẳng coi cha mẹ người ta ra cái gì? Cũng đừng nghỉ là mình trong quân đội điều khiển một đại đội hay sư đoàn rồi ngó kẻ dưới hay mọi người là trướng của mình. Bao nhiêu năm trời cũng chẳng thấy thay đổi và gần xuống lổ rồi cũng còn tự cao. Nhiều thứ và nhiều thứ đã trãi qua trong đời mà còn chưa hồi tỉnh, ủa mà hình như đâu xẫy ra trong gia đình họ thì cần chi cẩn tỉnh làm gì? Mà hình như có xẫy ra cho họ rồi, họ cũng đâu cần tỉnh hồi *=; talk to the hand Pó tay...

Trời buồn, trời khóc thương ai
Tiển đưa một kẻ lạc loài ra đi
Nữa đêm tỉnh giấc mộng thì
Âm dương hai ngã ai bi lệ sầu

Mênh mông sống vỗ đâu đâu
Tội cho con trẻ cơ cầu mất cha
Vô thường, tan hợp đó mà
Nào ai nắm giữ trong ta trọn đời

Thế mà chẳng biết buông xuôi
Đến khi thân xác rã rời, sao buông?*:-S worried

Thôi thì ...
Hãy ngũ đi giấc ngũ ngàn thu....
Mọi chuyện trần gian để lại người
Chớ nên quyến luyến làm chi nữa
Cảnh tỉnh được rồi giấc yên thôi

Phật Trời đã thấu kẻ buông trôi
Hỷ xã cho ai một kiếp người
Được về an lạc ngôi Tam Bảo
Hạnh phúc đời đời, trí thảnh thơi.

Giờ thì khỏi chạy, khỏi tung tăng, khỏi bon ben danh với lợi. Cũng chẳng so đo, v.v... Người đi thì đã rồi, chỉ tội cho trẻ thơ vô tội giờ đây sẽ chẳng biết về đâu???*:( sad Cũng tội cho tre già lại khóc măng non *:(( crying. Cuộc sống rồi đây biết về đâu? Như sự sống vốn là cái vòng tròn cứ xoay và xoay không kết thúc hay bắt đầu. Chết là gì? Là bắt đầu một sự sống mới? Ở đâu và về đâu???*:-/ confused Cái Ta Bà hư nhuyễn này quá là quái ác...

Lúc này sao bao nhiêu cái stresses nó cứ dồn dập và dập dồn không thôi. Hôm nay Powerball lên tới 600 millions nhưng sao không thấy trúng số mà toàn là trúng gió...*#-o d'oh!

Cơn gió vô tình thổi lặng qua...
Mang theo cho ta cái nỗi buồn
Cái buồn day dẫn không ra khỏi
Cõi sống Ta Bà sợ quá thôi

Cái đạo lý thấy dể mà khó qua....trong mỗi chúng ta, dù sớm hay muộn cũng chẳng có thể biết được hay chấp nhận. Phủ phàng ghê nơi! Tàn nhẫn ghê nơi!*:(( crying 

Tuổi đời chưa qua năm mươi, vướng mắc tử sanh chưa tới 1/2 đời. (Ừ mà hình như đã nữa đời rồi mà thì phải???*:-/ confused vì người ta nói 60 năm cuộc đời mà mình đã hơn 40 thì đã quá 1/2 đời rồi còn gì?) Khi ta nhận ra thì cõi sống này có nhiều điều đau xót, chua chát và tàn nhẫn. Thế là vậy! Ai cứ ngỡ việc như thế, sẽ mãi bình yên dù chẳng thăm, chẳng viếng nhau. Con người cũng thế, cứ mãi mãi bon chen vào mọi hư vọng để khi bắt đầu mất thì cũng là bản thân mình mất dần niềm tin trong cuộc đời. Cả niềm tin chính bản thân mình bị tổn thương để đến với đạo tìm an lạc. Ngốc nghếch thế vì lúc đầu cũng chẳng bao giờ biết về nó, nhưng khi biết nó thì là con đường tử biệt phân ly. Vẫn biết cố gắng rồi... hỷ xã rồi để tìm cảnh giới an lành. Đau cho kẻ ở lại. Đúng như câu, "tout ce class et tout ce pass". Cũng không hiểu và cũng chẳng hiểu được *:-SS nail biting.  


Thôi thế từ đây cách biệt nhau
Sinh thành dưỡng dục kiếp ân sâu
Đành xin tạ tội theo đời mới
Bỏ lại song thân tuổi bạc đầu

Con hứa về thăm chẳng về thăm
Nghe tin lệ đổ buốt thăng trầm
Nhìn con xác lạnh lòng quặn thắt
Ai thấu mẹ cha cõi dương trần?


Thôi thì hãy đi đến tận cùng của sự đau thương để biết rằng tuyệt vọng và hư vọng nó ra sao. Lở mai Diêm Hoàng có hỏi thì cũng biết mà trả lời rằng, "con thấy nó đẹp lạ lùng và chua chát trong nước mắt." Mong rằng mọi người nhìn chung quanh sự vô thường để thấy rằng ai ai cũng có nỗi đau cho riêng mình.

Giờ thì chắc hẳn em đã gặp ông bà, anh, em và cháu rồi. Thôi ráng mà tịnh tâm tu hành ở cảnh giới đó để đừng phải vấp ngã kiếp mai sau. Cũng đừng ỷ mình tài mà phá đi mọi đạo hạnh.

Ngũ đi, hãy ngũ đi....

"cuộc hồng trần xoay vần quá ngắn
kiếp phù sinh tụ tán mấy lần hồi
người đời có biết chăng ôi
thân người tuy có, có rồi hoàn không!
..
hình dung mới đó bữa nay đâu rồi?
khi nào đứng đứng, ngồi ngồi
bây giờ thiêm thiếp như chồi cây khô
khi nào du lịch giang hồ
bây giờ nhắm mắt mà vô quan tài
...
khi nào liệt liệt, oanh oanh, 
bây giờ một trân tan tành gió mưa
khi nào ngựa lọc xe lừa
bây giờ mây nước trăng đưa mơ màng   --> sợ không có luôn
...
khi nào mẹ mẹ, cha cha
bây giờ bóng núi cách xa muôn trùng
khi nào vợ vợ, chồng chồng
bây giờ trăng khuyết còn mong chi tròn?
...
cáu thân như tấc bóng chiều
như chùm bọt nước phập phiều ngoài khơi."

Thôi thì bỏ lại cuộc đời, kiếp sau xin chớ làm người trần gian


A Di Đà Phật,
Nguyện cho em của con dứt mọi não phiền tìm về vĩnh cữu của các chư Phật và Bồ Tát. Nguyện hồi hướng cho mọi loài chúng sanh được sống trong cảnh giới hoà bình và an lạc.  Nguyện cho cha mẹ dùng tâm đạo mà sống an lạc qua sự não phiền này.

Cha ơi, mẹ ơi con giờ đây
Âm dương, hai ngã rẽ từ đây
Hiếu đạo chưa tròn ân công dưỡng
Xin đền đáp lại ở kiếp lai.


Một mình lặng lẻ ngồi đây
Nhớ lại xa xưa tuổi thơ đầy
Tô son, má phấn, giầy cao gót
Mặc áo mẹ vui giả con gái

Giờ đây hình hài còn đâu nữa
Rã xác tiêu hình đống tro cơ
Hiếu ân chưa trả, đời xuôi ngã
Để lại trần ai bao lệ khô.

No comments:

Post a Comment