Em tôi ơi,
Đã
bao nhiêu năm rồi kể từ ngày rời khỏi quê hương bỏ lại với tất cả những gì thân
thương cùng những người yêu mến trong đó có em. Người em bé bỏng mà đã bao
nhiêu năm ngồi xem gió thời gian trôi mãi không ngừng, bao nhiêu muà Phật Đản
sanh cũng trôi qua...kể từ ngày em ra đi về cõi Trời xa xăm vô định .
Hôm nay
đúng là ngày em ra đi. Chị không dám đếm mà cũng không dám tính cái thời gian
vô thường ấy trong nỗi bất an đã bao nhiêu năm rồi? Cũng may mắn là c.Phương đã
mang em về cùng với gia đình và cũng là đúng lúc ngày giổ của em để có thể em
sau này cùng với mẹ hay cha rãi về cát bụi. Trong gia đình mình, em là người
chịu nhiều thiệt thòi nhất mà hẳn chẳng ai trong những anh hay chị nghĩ đến.
Xin lỗi em, trăm ngàn lần xin lỗi em về sự vô tình ấy .
Em ra đi
trong niềm đau dày xé, không có ai bên cạnh để nhìn lần cuối cùng. Cái mồ chôn
em cũng cỏn con vỏn vẹn nằm xiêu vẹo năm nào trong niềm tủi nhục của đất nước và
rồi cũng chẳng ai viếng thăm đốt nén nhang lòng cho ấm kẻ ra đi về miền đất lạnh
. Nhưng có lẻ
đây là định mệnh của mỗi con người. Hay nói đúng hơn là phần số mà không một ai
có thể đoán biết đời mình sẽ ra sao? .
Từ con
đường ra xôi cách trở qua nữa quả điạ cầu, mẹ và chị thấp thỏm đếm từ ngày trông
tin... mà cứ biệt tăm... Ai cũng nói đi
trong vòng 2 tuần vậy mà em đã đi hơn dự định. Mẹ cứ ngày ngày trông và không
ngủ được... hên là không có đụng tới mã ông bà bằng không giờ chắc nghe
chửi...Mô Phật cũng may mắn là rồi em cũng về đoàn tụ . Cái đoàn tụ
này cũng trãi nhiều gian truân em nhỉ?
Giờ thì
chắc hẳn em đã vui và gia đình cũng vui. Vui vì có em dù chẳng là hình hài bằng
xương, bằng thịt nhưng rất vui vì giờ đây cả nhà đều đoàn tụ mà em thì chẳng còn
loi lẻ bên trời kia một mình. Xin lỗi là chị đã không nghĩ ra điều này sớm hơn
để em không có phải cô đơn, tủi hổ khi không ai trong gia đình nghỉ tới em .
Nhưng điều này có còn hơn là trể phải không? Hy vọng rằng linh hồn em ở cõi
Trời không phiền muộn .
Người ta
thường nói, "nước từ trời rơi xuống và nước thì chảy xuôi chẳng ngược dòng."
Dù biết rằng những tháng năm qua đã không bù đắp được cho em. Mong rằng những
giọt lệ năm xưa và những ngày tháng qua cũng đủ mang cho em sự ấm áp thương yêu của gia
đình và trở về với gia đình thật sự trong niềm hạnh phúc vĩnh hằng để không phải nhận
đời manh chiếu nắng mưa, bên đời em được trùng phùng an vui .
Tuổi bé thơ kia biết tội gì?
Trời đày căn bịnh quá ai bi
Thuốc men không có, sữa chẳng có
Để khổ đời em, buốt tim ghì
Chưa kịp nhìn em, em đã đi
Trăn trở thâu canh bóng xuân thì
Hình hài còn đó trong quyệt lạnh
Giờ đã phai tàn theo gió bay
Nay đã trùng phùng cảnh đoàn viên
Âm cảnh, dương gian, một nỗi niềm
Đêm đêm cầu nguyện thầm cứu khổ
Cho bớt trầm luân, bao đảo điên
Bên Trời, em được vui triền miên
Cạnh bao người thân, ông bà hiền,
Anh và cháu nhỏ vui tự tại
Ấm lòng em thơ cõi thần tiên.
Tuổi bé thơ kia biết tội gì?
Trời đày căn bịnh quá ai bi
Thuốc men không có, sữa chẳng có
Để khổ đời em, buốt tim ghì
Chưa kịp nhìn em, em đã đi
Trăn trở thâu canh bóng xuân thì
Hình hài còn đó trong quyệt lạnh
Giờ đã phai tàn theo gió bay
Nay đã trùng phùng cảnh đoàn viên
Âm cảnh, dương gian, một nỗi niềm
Đêm đêm cầu nguyện thầm cứu khổ
Cho bớt trầm luân, bao đảo điên
Bên Trời, em được vui triền miên
Cạnh bao người thân, ông bà hiền,
Anh và cháu nhỏ vui tự tại
Ấm lòng em thơ cõi thần tiên.
No comments:
Post a Comment