Lâu quá không có viết blog toàn là ai gởi gì cho thì bỏ lên cái đó ... tại đề tài nhiều mà tinh thần thì lủng hết rồi cũng không biết viết gì ??? Tự nhiên thấy buồn buồn dù ngoài trời cũng không đến nổi nào là xấu mà chỉ có điều lạnh cóng da thôi ...hihihi.
Mùa thu đã trãi dài trên lối đi, VA. Hàng cây dần dần cũng sơ xác lá, bao cánh chim bay về Nam cư ngụ để lại nơi này một khung trời vắng tiếng chim ca. Thế là mùa đi đã đi một nữa. Khi nhìn lại chặng đường đã qua, có lẻ ai cũng có những tiếc nuối cho những ngày tháng buông trôi dại khờ và nông nỗi. Nhưng có mấy ai biết được sự hạnh phúc của thời gian, tình yêu của thiên nhiên, sự trưởng thành của bản thân mình sau những lần thất bại và lỗi lầm là những tài sản giá trị vô cùng quý giá.
Chim bay từ giả vấn vướng
Hoa tàn héo úa chuyện thường xưa nay
Lá khô theo gió heo may
Nhánh cành tàn lụn tháng ngày đón Thu.
Hoa tàn héo úa chuyện thường xưa nay
Lá khô theo gió heo may
Nhánh cành tàn lụn tháng ngày đón Thu.
Trải qua mấy ngàn năm, mùa thu đã
trở thành bối cảnh để cho các thi sĩ bày tỏ cảm xúc của mình và nhỏ tui cũng
không ngoại lệ! Dễ làm cho tâm hồn nhạy cảm nảy sinh ra được những vần thơ trữ
tình trác tuyệt. Chỉ cần nhắc đến tên mùa thu là đủ để tạo nên cái khung cảnh
thích hợp cho một tuyệt phẩm một vài thơ hay bài văn. Còn viết ra được nhiều
hay hay là một chuyện khác của người đọc hihihi.Tung tăng đạp lá vàng khô
Vén màn đêm tối nhấp nhô sao trời
Kia làn sương phủ nơi nơi
Vun lòng tìm nắng một thời xa xăm Dù là cảnh vật có hữu tình đi mấy nhưng một khi nhìn từng chiếc lá rơi rơi cũng làm cho lòng ta thêm xót xa vô hạn. Vẫn biết là thu đến rồi thu sẽ đi, mà sao con người mâu thuẩn cứ mang mang cái nỗi lòng không tả xiết trong mùa thu? Nhìn lá thu rơi, người ta lại ngẫm nghĩ đến thân phận xế chiều, bao nhiêu ước mơ ngày xanh đã thành bọt sóng.
Trăng thu cũng là một đề tài cho chúng ta. Trăng thu nhắc nhở đến sự ly biệt, đến sự cô đơn của người lính xa nhà, đến cảnh về già của một người hết thời, đến nỗi buồn của người cung nữ bị thất sủng, v,v....
Vén màn đêm tối nhấp nhô sao trời
Kia làn sương phủ nơi nơi
Vun lòng tìm nắng một thời xa xăm Dù là cảnh vật có hữu tình đi mấy nhưng một khi nhìn từng chiếc lá rơi rơi cũng làm cho lòng ta thêm xót xa vô hạn. Vẫn biết là thu đến rồi thu sẽ đi, mà sao con người mâu thuẩn cứ mang mang cái nỗi lòng không tả xiết trong mùa thu? Nhìn lá thu rơi, người ta lại ngẫm nghĩ đến thân phận xế chiều, bao nhiêu ước mơ ngày xanh đã thành bọt sóng.
Trăng thu cũng là một đề tài cho chúng ta. Trăng thu nhắc nhở đến sự ly biệt, đến sự cô đơn của người lính xa nhà, đến cảnh về già của một người hết thời, đến nỗi buồn của người cung nữ bị thất sủng, v,v....
Nhìn trăng đếm giọt sầu
canh
Gió thu thổi lạnh qua mành liểu câu
Thời gian là giấc mộng sầu
Nào ai đoán trước bể dâu đời mình.
Bạch Cư Dị có viết hai câu:
Gió thu thổi lạnh qua mành liểu câu
Thời gian là giấc mộng sầu
Nào ai đoán trước bể dâu đời mình.
Bạch Cư Dị có viết hai câu:
Thiêm sầu ích hận nhiễu thiên
nhai.
Chiếu tha kỷ hứa nhân trường đoạn.
(Nghĩa: thêm sầu, thêm hận khắp gầm trời,
Trăng đã soi bao nhiêu người đứt ruột)
Chiếu tha kỷ hứa nhân trường đoạn.
(Nghĩa: thêm sầu, thêm hận khắp gầm trời,
Trăng đã soi bao nhiêu người đứt ruột)
Nhìn trăng thôi mà đứt cả ruột
thì phải nói trăng mùa thu không phải tầm thường. Cũng chưa chắc gì Hằng Nga ở
tận cung Quãng Hằng không buồn theo?
Lang thang dõi bước cung
Hằng
Mênh mông cuối bãi, đầu gềnh tìm ai
Nhân sinh, duyên diệt tháng ngày
Ngàn năm lo
Mùa thu vô tận muôn đời sao quên
Đơn sơ sương đọng bên thềmmãi thân này được đâu ?
Mênh mông cuối bãi, đầu gềnh tìm ai
Nhân sinh, duyên diệt tháng ngày
Ngàn năm lo
Mùa thu vô tận muôn đời sao quên
Đơn sơ sương đọng bên thềmmãi thân này được đâu ?
Thôi thì cứ để thu tới mặc thu, hết thời thì thu lại phải ra đi và tô điễm cho một mùa khác.
Lá rơi chẳng tỏ đôi
lời
Cho lòng trống trãi lệ rơi ướt mềm.
No comments:
Post a Comment