------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cứ mỗi cuối tuần, người mẹ lại đến nhà thờ quét dọn để trả nợ ổ bánh mỳ...


Kể từ ngày con mắc bệnh hiểm nghèo, mẹ bán hết nhà cửa, ruộng vườn, đất đai để chạy chữa. Mấy năm ròng, bệnh của con cũng chẳng khỏi, tài sản tiêu tán. Hai mẹ con đành vất vưởng nơi bệnh viện nhờ tấm lòng hảo tâm: cơm từ thiện, thuốc bảo hiểm, giường là hành lang. Thôi thì bám víu may ra những ngày còn lại con đỡ đau đớn, chứ đưa con mẹ không đành lòng, mà giờ cũng chẳng có nơi để về nữa…
Một hôm con thỏ thẻ:
– Mẹ ơi! Con … thèm … bánh mì.
Bánh mì, cái món ăn bình dân ấy lúc này lại là một món hàng xa xỉ đối với hai mẹ con. Lâu nay, ngày hai bữa cơm, một bữa cháo từ thiện, mẹ đã thấy may mắn lắm rồi. Ổ bánh mì… mẹ chẳng dám xin ai.
Sáng thứ bảy bác sĩ không khám bệnh, mẹ ôm con ra ngoài, định tìm công việc rửa chén hay lau dọn kiếm đồng tiền công mua cho con ổ bánh mì. Ra vào ba bốn quán ăn, người ta nhìn thấy người đàn bà khắc khổ đi với đứa bé xanh mét, gầy trơ xương, chẳng ai dám mướn.
Mẹ chợt thấy người phụ nữ chạy xe gắn máy với một túi bánh mì rẽ vào một nhà thờ, rồi phân chia cho các chị em trong đó. Mẹ rụt rè bước vào:
– Nếu có thể… à không… nếu còn thừa, các bác cho cháu xin một cái.
– Chị có quét nhà thờ không mà đòi ăn?
Người phụ nữ vừa nói vừa chìa tay nhận tiền, chắc đó là người bán bánh mì.
Tủi thân mẹ lui bước. Chưa kịp đi xa đã có một phụ nữ khác cầm ổ bánh mì ra cổng tìm mẹ:
– Bánh đây, chị cho cháu ăn đi.
Con chộp vội ổ bánh ngấu nghiến ăn. Cả mẹ và con quên cám ơn vì mẹ còn mải xé vụn bánh cho con ăn khỏi nghẹn.
Đó là ổ bánh mì quý nhất cuộc đời mẹ, mãi mãi không bao giờ quên. Năm ngày sau con ra đi trong vòng tay mẹ, khi đã no ổ bánh mì hôm nào.
Ảnh minh họa: Fifteenspatulas.
Con đã yên giấc, không còn đau đớn, mẹ không còn chăm sóc con nhưng còn phải làm một việc: Đến nhà thờ quét dọn để trả nợ ổ bánh mì.
Sáng thứ Bảy đến nhà thờ, mẹ lặng lẽ tìm cây chổi quét sạch mọi ngõ ngách trong nhà thờ trước khi mọi người đến. Khi mọi người chia nhau những ổ bánh mì, mẹ nói:
– Em đã nhận rồi.
Mặc dù khi ấy bụng mẹ đói meo.
Thứ Bảy sau mẹ lại đến, vẫn quét dọn, khi được chia bánh mì, mẹ vẫn nói đã nhận rồi! Lần này thì mọi người biết mẹ chưa ăn nên hỏi lý do, mẹ tâm sự chuyện ổ bánh mì hôm nào và xin quét nhà thờ trả nợ.
Chuyện ổ bánh mì được Cha xứ kể lại trong bài giảng Chúa Nhật.
Một giáo dân trong xứ đạo nhận mẹ về nhà phụ việc.
Lương tháng đầu tiên mẹ dành tất cả mua bánh mì, mang vào bệnh viện, trao tặng bệnh nhi ung thư.
Sưu Tầm