Phật dạy, con người
dùng trí tuệ sinh ra trong tỉnh lặng, còn người ngu muội sinh ra trong
oán hận. Thế là Nhỏ tui cũng ghi danh nhập thất và tới
ngày khăn gói lên đường đi tu. Hõng biết nhập thiền sẽ ra
sao có thành chánh quả không chứ chưa gì ngao ngán
rồi. Trước ngày đi, Thầy khuyên thôi đi để thấy người ta
tu mình tinh tấn. Ayda! Hồi đó học thiền 3, 4 người dạy
mình giờ chung đụng không biết sao đây? Thôi nhắm mắt đưa
chân... Thầy thấy tin nhắn qua text, vội gọi, "có chuyện gì mà
nói nhắm mắt đưa chân? Tội nghiệp ông thầy tui, tưởng Nhỏ sắp
lìa cõi dương gian.... Vậy mà về tới
nhà, thầy gọi hỏi thăm không được nhắn tin "xuống núi rồi đi ta
bà hả?" "Dạ đâu dám, về phải lo dọn nhà cửa, áo quần
bỏ giặt 10 ngày nó chua gần thành giấm 'gòi'. " Còn cô
bạn ở Cali thì nói, "Mai mốt nhớ cứu ta nhe." Ayda,
cứu được không vậy???
Lúc qua nghe pháp
thoại, À thì ra ông thiền sư này cũng như mình hồi năm 2001 đã
từng kể với chị bạn là Nhỏ bước vô thiền tại vì bịnh chứ chẳng phải vì
cầu đạo mà thiền như các vị tu sĩ khác.
Ngày đầu mới vô thiền
viện tự nhiên trong đầu thấy, "review" ủa sao là review, lạ
nhỉ? Nói với chị bạn,
"chắc em đi tới đây chỉ là thính phòng coi xét lại thôi, em
nghỉ họ sẽ chỉ vầy vầy, và nói vài điều cho chỉ nghe
...". "Thiền thì ai cũng thiền nhưng cách thức ăn thua sự nhìn
nhận của mỗi người cũng như học thiền này, thiền kia rồi cũng về một
chổ. Cần nhất là phải hiểu Tứ diệu đế và bát chánh đạo,
đó là 2 phần chánh không thể không thiếu trong thiền." Nói
vậy mà đúng, những gì nói với chị thìu thào mỗi
ngày điều hiện hữu y chan chỉ khác là cả ngày hay 2, 3 ngày sau
mới thấy lời chỉ dẫn của thiền sư nói. Cái giác quan cũng
bén nhạy ghê!.
Kể cho nghe 10 ngày
nhập thiền của Nhỏ tui:
Ngày 1: 4g sáng ai cũng nháo nháo dạy ra phòng thiền,
nghe thầy cô phụ trách thiền nói chương trình thế nào. Không nói
chuyện, không động tay/chân, không dùng signals. Có 4 thời công phu
thiền chung với tất cả mọi người. Những giờ khác tùy theo
thầy/cô phụ trách cho mình thiền ở phòng thiền hay về phòng
mình. Ăn sáng và trưa mấy giờ, có vài giờ nghỉ để thay phiên
nhau tắm rửa và giặt đồ. Thiền sinh củ thì không được ăn phi
thời, ngủ gường cao... điều này thì quý vị đừng lo vì thiền sinh củ hay thiền sinh mới cũng như nhau, thiền sinh mới thì buổi chiều chỉ ăn
trái cây, còn thiền sinh củ thì ăn chiều trong nhà bếp ngay cả thiền sư
phụ trách cũng ăn chiều và ngủ gường. Một số thiền sinh củ thì ngủ sao
không biết như hai người phụ trách quản lý bên nam và nữ nằm gường cao
và ăn đầy đủ ấm áp lắm.... cho thấy quý vị cần nhất là phải biết tay trong là
OK. Bên Thái, Lào và Miến Điện thì là không được đâu nhé.
Vì các vị tu sĩ không ăn phi thời. Quý vị theo tu tập dù mới hay củ
cũng phải theo quy luật xong nói suông.
Xong phần lời nói đầu thì chỉnh tề ngồi rồi nghe máy chỉ cách quán
hơi thờ đi vào từ lổ mũi ra vô. Bà con ngồi một chút là sột
soạt, ngáp, ôi thôi đủ trò... Thoạt đầu còn thấy mọi người lịch
sự ngồi xếp bằng, lát là đủ kiểu "quán tự tại" rồi gãy,
rồi chuyển đổi, v.v. và v.v... bên nữ ngồi cố gắng hơn bên nam.
Nói chung là có 4.5
tiếng thiền chung, 7 tiếng thiền tại phòng thiền hay tại phòng mình
ở, tổng cộng là 11.5 tiếng và 1 tiếng nghe pháp thoại.
Gian ác là trời
lạnh xuống gần 0 độ F mà trong tòa nhà ở chỉ bật máy nóng 67 độ
thôi... Lạnh cóng thấy bà cố luôn.
Ngày 2: Đếm tới,
đếm lui 1 mạng biến mất. Bà con, bà khía tiếp tụ quán hơi thở,
thông thường nhỏ tui học ngày trước là ngày 2 xong phần này rồi để
quán thân. Nhỏ tui lớp quán hơi thở, lớp quán bà con sột
soạt, ngáp vắn, ngáp dài, ho, nhảy mũi, mở mắt ra thấy thầy & cô
phụ trách cũng thọt tay ra khỏi khăn gãy gảy .... làm mình lúc
ngứa gãy cũng đở mắc cở hahahaha... Nói với chị bạn, "học
thiền sau này ai cũng có cái "tật" hết... Hồi đó em học
thấy mấy ông bà huynh trưởng lớp ho, lớp nhảy mũi, bụng kêu v.v....
mà chưa bao giờ bị, đở ghê!
Sau giờ thiền chung
buổi trưa thì cô nàng ở chung phòng ôm ngực, hỏi lý do, cô ta nói thở
không được, tim đập nặng nề. Nhỏ tui nói, "không sao, vậy là
đúng "nhập" rồi, giờ chỉ định tâm lại, thở ra vô. Đếm
1, thở vô, đếm 2 - thở ra, chừng 3 lần rồi thả lỏng thở đừng quán
nữa, để tự thở ... hoặc thở vào thật sâu cho đến khi phổi đầy, và rồi thở ra cho đến khi không còn không khí bên trong hay nói đúng hơn là thở vô thì phình bụng thở ra thì lép bụng rồi thả lỏng trở lại, nhưng cô nàng không chịu thế là buổi chiều không
ra thiền ... bỏ cuộc! Nói chị bạn "sao không thấy đã
thông kinh mạch vậy?? Phải chỉ quán thân chứ? Quán kiểu ngày
hoài mệt lắm, nhưng để coi, em nghỉ mỗi ngày sẽ có người ra đi nếu
học quán kiểu này."
Chị bạn khào khào
nói (tại đâu có cho nói chuyện hihihi... bà con rù rì láng hahahah),
"nhức cái lưng quá ...làm sao?" chỉ cho chị cách phải
làm sao để ngăn. Nói với chỉ, học thiền thì cũng có nhiều
cách cũng như người học trường hay, truờng dở rồi cũng ra
trường. Học trường hay mà mình học dở cũng thành tệ, nếu học
trường dở mà mình cố gắng giỏi thì cũng là thành người tài. Thiền là tìm cái sự nhỏ của biết và cái sự tỉnh giác của tâm.
Ngày 3, Cô nàng
chung phòng khăn gói đi về không chào biệt, thế là đở
dành nhà tắm mà phòng cũng ít đi một người hahaha, Mô Phật tội lỗi,
tội lỗi....
Mọi người thì vẫn
tập quán tiếp hơi thở bằng lổ mũi và quán từ đầu mũi với đầu môi
... Giờ ăn trưa thông báo trưa ngày mai sẽ vô Vipassana. Rồi là
bổn cô nương tui phải dụng thần lực Salonpas dán cổ chân để trợ duyên, khổ chưa?
Chị bạn thì cứ than
nhức mình, nói chị cứ nằm xin xã lúc nào ở trong phòng, không nhất thiết phải
ngồi hoài vì đi, đứng, nằm, ngồi vẫn thiền. Lúc nào nằm để cho thân thẳng
dài được thì tốt.
Ngày 4, ngó tới hai
bên Nam và Nữ, lại thấy vắng bóng thêm người... tới xế trưa vô
Vipassana và giờ mới quán thân. Khổ cái quán xuống mà không
quán lên. Cãm giác chổ nào bị kẹt, v.v. thì cứ lướt không để ý,
còn chổ nào thông thì phải dừng 1 phút coi coi có đọng tịnh không? Vì họ nói, sanh, diệt thì cứ bỏ nó đó tự nó sẽ diệt. Hm... gì kỳ thế....
Nói chị bạn, "một đứa bé tập lật thì nó nghiêng mình lên
khoảng bao nhiêu độ thì sẽ ngã, và tự nó tiếp tục hất và ngã cho
đến khi nó lật được. Hay như giọt nước đang chảy ai có thể ngăn
nó ngưng mà khi nó ngưng thì phải coi nó bị trục trặc cái gì để cho nó
chảy tiếp? " Hồi Nhỏ tui học, tùy theo phản ứng gì mới lướt, thí dụ, như ai chọt chọt tóc, kều kều nhẹ, một luồng điện đang rần rần, hay cơ thể thịt giựt thì lướt tiếp được chứ cái đầu bị đè, cái ngực như ai bóp, tê cứng một phần nào thì không thể nào lướt được. Trong khi Phật dạy phải kiên nhẫn, phải phát lời sám hối... Nhỏ tui kệ ông thiền sư nói, Nhỏ tui làm theo ý mình chứ không chết mất cũng mai có "hộ pháp" bảo bọc nên chỉ hơi hơi mõi tay, chân vì ngồi quá lâu... Còn chị bạn thì nói cái đầu ai đè nặng nặng lắm. Thế là chỉ cho chị thêm một cái technique để trị phần đè đầu này. Khác rất nhiều với những gì mà Nhò tui học lúc trước, để rồi kể sau những gì Nhỏ tui đã học
Chị bạn có vẻ
thất chí cho nên nói với chị, "tu là khổ và dày gian nan, cứ coi
như lên non tìm khỉ đi. Sau khi quán lên xuống và trở ngược lại chị cứ để nó đá động vào và tùy theo cãm ứng mà hành sự." Chiều thấy nguyên đám Việt Nam,
thảy salonpas cho nhau Chu choa cha mạ ơi
... tối đến mình ngứa, gãy như khỉ không ngủ được luôn.
Ngày 5, thêm vài
mạng ra đi không lời từ biệt... Quán tiếp thân từ đỉnh đầu xuống chân
y như ngày thứ 4. Quái lạ, có ăn mà không có ra... cứ làm kiểu
này bà con mệt chết con bò cạp mà không thấy nói quán chiếu tâm từ
ở đâu?????? Phải hiểu căn cơ mỗi người khác nhau. Phải chỉ như con nít biết lật thì sẽ hay hơn. Còn cô người Peru kế bên cứ xào qua, xào lại,
mặc áo, choàng mềm còn mình thì ngồi 1 tí là mồ hôi dể dãi.
Thế là bắt chước thời học sinh viết giấy gởi cho nhau, tặng cho cô
nàng 1 pack Salonpas. dặn ngày mai tắm sau, dán vô rồi hãy ra
thiền... Thế là cô nàng ngồi im được hơn 1/2 tiếng không sột soạt hay
gì hết... Hoan hô, "thank you" với cái mặt rất là dể thương.
Ngày thứ 6, đúng
như rứa, thêm một mạng quảy gánh ra đi chẳng hiểu tại mô?? Tới chiều
tối, mới nghe chỉ quán ngược lại...Quán từ đỉnh đầu xuống ngón chân
và từ ngón chân quán lên đỉnh đầu. Chổ nào đau, tê hay gì cũng cứ
lướt đi, chổ nào không có gì thì đứng lại 1 phút coi động tỉnh gì
không?
Bầu không khí đang yên lặng tự nhiên tiếng khóc thét nức nở bên phía Nam. Chẳng hiểu vì sao chắc có chút vì va chạm vào tâm linh, bỡi thế mới nói mỗi người mỗi cơ thể và ánh sáng cũng chập vào vì vậy mà phải cho nhìn huệ trước. Ông thiền sư cũng ngày thứ 2 thấy ánh sáng đó cũng là huệ.
Dzui cái là chị
bạn thấy trên tường đề ngày thứ 6 trong lúc ăn trưa. Chỉ nói
xoay con số 6 ngược lại để mai xong được đi về, khổ thế là
cùng!
Ngày thứ 7, cũng
thêm người từng bước từng bước âm .... cái mà âm thầm ra đi...Tổng
cộng hai bên Nam và Nữ biến mất 10 người. Bà con còn lại tiếp
tục quán cái mà quán tiếp lên xuống như tép lặn, tép lội.
Chiều tới Nhỏ tui ho, hắc hơi hòa làm náo động phòng thiền
cho tứ chúng biết ta cũng hắc hơi, ho cho bên ngoài biết
"thiền viện có chó dữ"..... Dặn lòng tối phài
ngưng phài ngưng, đúng là hôm trước nói khó bước qua. Thế
là tối im lìm, chỉ bên Nam hát bài tình ca mùa Đông thôi...và vài
nàng ở phía sau và trước cũng sặt, nhảy mủi, ho... Tại không những thiền nhắm mắt hột hoài mà phải hí con mắt tí và quán sát.
Ngày thứ 8, còn
nguyên si những người còn lại... Ah, giờ mới vô những gì nhỏ tui nói
nè, kêu quán từ trên xuống và ngược lại, xong chổ nào đau thì
quán chổ đó 1 phút, còn chổ không đau thì đi. Nhỏ tui trở laị
bình cái mà bình thường không khọt khẹt náo loạn chỉ lâu lâu gần
hồi trống trận nghỉ giải lao thì ho hay nhảy mũi chứ không vừa họ
và nhảy mũi như ngày thứ 7. Giờ mới thấy nỗi khổ của các
bác/anh/chị huynh trưởng của mình, luôn cả ông thầy nữa. Thiện
tai, thiện tai, xin lỗi .... xin lỗi.
Tối đó Thiền sư
bắt đầu ngâm nga, rặn mà từng chữ rè rè Nhỏ tui phải niệm Quán Âm
và đọc Sám của Ngài hổ trợ. Về phòng nói chị bạn, "sao mà
rặn như là .... làm em nhức cả mình phải cầu khẩn sám Quan Âm Bồ
Tát."
Cứ thấy là lạ chỉ
architecture không đúng hẳn với lời Phật dạy cho lắm nhưng thôi ai theo
đuợc thì theo vì ngày trước Phật cũng học nhiều Thầy rồi gom lại
bài bản chọn lọc lại cái nào tốt thì làm, cái nào xấu thì bỏ...
Như hát liên khúc bài này, bài kia rồi nhập lại thành 1
khúc.
Ngày thứ 9, cũng y
ngày thứ 8 và tối đó thì nói ngày mai sẽ có thêm một architecture
mới... bây giờ kêu quán lên xuống và nhìn cãm ứng nó tự vào, lúc đó hãy quán chiếu chổ bị ứng và buông xã. Đã nói trước cứ để nó cãm súc chạy thì mình cãm nhận lúc đầu phải hay hơn không, cái gì tới 9 ngày mới tới chương trình này mà mỗi ngày gần 11 tiếng thiền thực tập?
Tối
ngày đó còn xí xon mời " 'quý vị' vào thiền ngày mai cuối
sáng mốt tui đi rồi .... ở lại tự thiền tu tập mà được
trở về." Chu choa cha mạ ơi ... nói xong thì cánh cửa bên
hông gần chổ Nhỏ tui ngồi cứ cọt kẹt, cọt kẹt mà buổi sáng trời
cũng đẹp và ấm mà đâu có gió lạnh gì đâu, so với mấy ngày trước
còn lạnh và gió hơn sao không nghe? Xong một tiếng gió hú...
(nếu ai từng nghe tiếng gió hú hay đọc truyện đỉnh gió hú thì sẽ
biết vì Nhỏ tui nghe tiếng gió này rất là quen vì mỗi năm hay nhằm
lúc cơn bão về là không cần ở trên rừng, trên núi mới nghe .... Nơi cư
trụ ở cũng nghe hoài, nghe riết mà chán luôn!). 3 tiếng cọt kẹt
cửa mở thì đằng sau bên hông dưới của phía bên Nam rồi tiếng gió hú
nữa. Nhỏ tui nói, "thôi nghen... vô lặng lẻ tìm chổ ngồi đi,
đừng làm người ta sợ. Thì tiếng hú bên hông cửa chổ gần Nhỏ tui
ngồi tiếng gió hú nữa và im bặt. Lúc đó, ông bà, ông vãi ơi
.... hai cái đùi của Nhỏ tui như ai bấu, nó đau không ngồi được
luôn.... Định thần đọc chú Tôn Thắng Đảnh Đà La Ni, đọc được 1 phần
vì không thuộc hết. Đọc được 3 lần tự nhiên đọc thành chú của Độ
Mẫu Xanh, tự nhủ, "quái lạ, sao mà đọc tùm lum thế không biết
có ai chứng không???? Sao tiếng audio của thiền sư chưa lên?"
Mở mắt ra thì thấy ông thiền sư đang vò đầu, vò mặt và vuốt lỗ
tai. Thiệt tình nói không ai tin, nhưng đó là có thật. Thế
mới nói, "cho hết tào lao xí xọn mời người", định
tịnh lại tụng chú Đại Bi Tâm Đà La Ni nhưng phần cuối lại là
"Yết đế, yết đế ba la tăng yết đế bồ đề tát bà ha"
Ủa???? sao đang đọc chú Đại Bi thành chú Bát Nhã??? Lại nói theo dân
ở VN, "biết chết liền!" Nhỏ tui pó tay bản thân luôn, bỏ bu, bỏ bố ơi....!
Ngày thứ 10, cũng
quá như trên nhưng tới trưa thì cho mở "khẩu" ôi thôi bà con
nói, la, cười như thể chưa bao giờ được nói vậy???? Chì có điều
tới trưa 2:30 mới nói quán tứ tâm sau khi quán từ trên xuống
và ngược lại, xong thiền sư đọc một tràn chú đai bi tâm mà nhỏ tui
nghe lạnh ớn cả người lại một lần nữa Nhỏ tui phải đọc chú hổ
trợ, à kỳ này đọc chú gì không biết chỉ biết ông thiền sư đọc chưa
xong thì Nhỏ tụi thuộc bao nhiêu chú là chơi láng ai chiụ không chiụ thì
thôi .... chứ đọc chú gì mà rặn làm ..... mà thôi không nói. Thêm bác ngồi trên ghế song song mấy ngày qua cứ đánh "rắm" liền tì tì.
Ngày 11, sáng vẫn
ra thiền lúc 4:30. Nghe một pháp thoại cuối và cùng lời nhắc
nhở, mà hôm trưa ngày thứ 10 đã thông báo, cúng dường Tam Bảo thì
đừng quên phải đóng góp tịnh tài dù ít hay nhiều để Thiền viện có
thể duy trì cho thiền sinh kế tiếp, v.v... và v.v... Xong qua thiền
đường để thấy dung nhan tuấn tủ của thiền sư qua video... Thiền
sự nói, nên tập ở nhà và nằm 5 phút trước và sau khi ngũ cũng giống như Nhỏ đã
nói chị bạn ở trên. Và à giờ nói rồi cũng nên hí mở mắt. Tiếp tục nghe ông thiền sư lại "khủng
bố" đoạn "rặn" nhưng thời gian cũng ít hơn tí xíu cho
nên cũng đở... "Má ơi, ngày cuối rồi vặn audio lẹ lẹ cho con
nhờ" vậy mà cũng phải 5-10 phút sau mới nghe ông thiền sư ngân nga
lên. Ôi tới giờ tung cánh chim tìm về tổ ấm.... Xong 10
ngày nhập thất ..... Sau đó ai muốn ăn sáng thì ăn không thì đi
về. Một số tình nguyện ở lại đọn dẹp. Danh sách ghi
đầy đủ thành ra Nhỏ tui đi dzìa dù tối ngày 10 bị mấy thiền sinh phòng kế bên "khủng bố" nói cười 2 bên vách không ý thức và thêm cô nàng cứ 10g tối là ra xã nước thành ra gần 12g khuya mới chợp mắ. Tthời may nhờ ơn trên độ cho
nên lái một mạch về nhà, dọn dẹp nhà cửa, giặt đồ, v.v.... sáng
ngày kế ngũ dạy đi làm vẫn bình thường. Mô Phật ạ đã phò hộ
con. anh chồng của chị bạn đãi ăn hết dĩa cơm tấm bì xườn
chả. Mới 10 ngày chay giờ hạ giới đã ngã "chai"
rồi .
Đó là 10 ngày
"tu" của Nhỏ tui, có điều lạ là cái bà kêu thức chúng, làm
như có thù với cái phòng của Nhỏ tui ở, cứ gõ chuông inh ỏi rồi mở
cửa phòng gõ chuông trong khi mấy phòng khác bả không đụng tới. Còn có một
cô ả, người ta 10g là tắt đèn, cô ta cứ 10g là chui vô nhà tắm,
tắm cả 1/2 tiếng hơn, cái máy hút trong nhà tắm cứ chạy mà phòng Nhỏ
tui lại sát bên mà còn bị nằm bên ngoài nên ai làm gì nghe hết trơn
.... khổ thế là cùng .... Huhuhu… Mặc dù là đi thiền cũng "quẫy" theo 1 hộp muối mè để nhằm lúc đồ ăn ăn không được thì cứ mang muối mè rắc lên ăn. Vậy mà cũng tìm được 2 cọng tóc bạc…. chán chường chưa??? Đã vậy cứ nhắm mắt và nhắm mắt…
như thằng mù đi trong đêm, trong khi hồi đó Nhỏ tui học là không chỉ nhắm mắt mà
phải mở mắt. Vì sao? Vì nhắm mắt lúc đầu
để rèn luyện giúp cho mình định lại những chướng ngại ngoại cảnh không quá đi vào
tâm và an trú trong đó. Nếu có bị ngoại
cảnh làm cho chúng ta xao lảng thì phải quay về quán niệm hơi thở và để không bị
dính mắt dù là chúng còn tồn tại nhưng ít ra sẽ giúp cho chúng ta không sinh khởi
trong lúc thiền để xây dựng tâm bền chắc hơn. Còn mở mắt là giúp cho ta đối cảnh
bên ngoài dù bất kỳ chuyện gì xẫy ra làm cho chúng ta bị giao động vì tâm đã vững
chải. Lúc đó, mở hay nhắm không còn là vấn
đề, và chúng ta có thể xử lý bất cứ điều gì gặp phải để phát triển trí tuệ. Lúc óă nhắm hay mở cũng giống nhau vì tâm mình trụ vẫn không thay đổi cho dù thời gian như thế nào. Cũng vì thế chúng ta thấy hình dáng mắt của Đức Phật đâu có nhắm và chỉ khép
nữa mà thôi. Tại sao? tự tìm hiểu thêm đi nhé!
Bà cô thiền sư phụ
trách thì ôi thôi sân si quá mạn… ngày đầu nhiều khi quy luật người ta quên,
huống chi, mới vô chưa bắt đầu gì đâu mà đã la lối lớn tiếng và cái mặt hắc xì sần rồi. Mấy ngày kế đến, có người tham khảo với bà, cô ta bày đặt diễn tả để hai tay lên đùi bà ta, bà ta
hét lớn, “Don’t touch me, don’t touch me.” Có cần phải hét la không khi
mình tự xưng là một thiền sư? Đà La Lạt Ma còn chưa la khi người ta đụng kia
mà, làm gì quá đáng thế ni??? Có hết thôi đâu,
bà ta kêu cô nàng quản lý bên nữ kêu Nhỏ tui vô gặp, chị bạn hỏi nhỏ, “chi vậy???”
“Ai biết?" Nhỏ tui nói, 'bà này chơi em là có chuyện.” Nhỏ tui kêu nhỏ mấy Ông, “hm chuyện gì đây??
Con không muốn nói chuyện bà này. Cho bà này một vố con coi, sàm xí” Thế là như inh, chua choa ơi, bà ta cầm điện
thọai gọi cô quản lý hỏi, “where is she???” Mình đứng sau lưng nói, “tui đây!”
Bà ta hắc xì sần giọng lớn tiếng, “Please!” Kế bà ta hỏi
trong điện thoại, “phòng cô ta .. ở đâu?” Nhỏ tui vẫn nói “tui đây”… Bà ta như con lật đật chạy mở từng phòng, xong chạy ra ngoài, nói tùm lum … Đúng là thiền sư “minh mẫn” ghê. Nếu biết mình mời sai người phải biết hạnh kiễm
mình, ít ra phải xin lỗi, ào ào, chạy gấp ra ngoài chẳng ra một thiền sư nào hết. Nhỏ tui hồi đó học là phải biết thứ tự, đi thưa về trình, cái nào mình lỗi phải xin lỗi. Bà này coi bả là ông Trời hay sao không biết, sai cũng chẳng thèm "sorry" một tiếng, chán thật cho một vị thiền sư phụ trách!!!! Đã vậy cô nàng quản lý cũng không biết điều phải
đi nói lại cho Nhỏ tui với lời xin lỗi mới phải, đúng là tào lao chẳng ra cái miá lau nào
hết!@ Vậy làm sao thiền để tìm sự bình an xuất thế gian đây Trời ??Q#>?
Vô sở bà
con hỏi dồn, "eh, sao sao, thiền thế nào????" Không những vậy
thằng "đại gian, đại ác" ngồi kế bên cứ ăn hết chips, bánh,
kẹo rồi hâm đồ ăn liền tù tì làm cái bụng mình 11 ngày không có ăn
phi thời cũng oằn oại không kém nhưng trong lòng nói, "calm down,
calm down, don't check it out! don't check it out!" Cái đồ
khó ưa dể sợ! Đã vậy thêm ở trể để đem máy xuống tới lúc về
nhà 8g bủng rủn chân tay luôn. Bà già hỏi tại sao??? Nói,
"tại con không có ăn trưa tới giờ!" Mất được 3kg...
tụi trong sở nói, "đừng lên lại 3kg hay hơn đó nha!"
Đó là trãi nghiệm
10 ngày nhập thất, nói cho cùng như đã nói chị bạn, cầu đạo thì ăn
thua cách nhìn của mọi người vì Phật - Ma cách nhau chỉ tầm
tay. Cũng nên đi để biết và học hỏi những cái hay cái dở làm
hành trang cho mình.
Hồi trước, Nhỏ tui
học thì thoạt đầu là 12 ngày, học cũng xìu xìu ển ển
lắm .... cũng muốn thối chí, nếu không phải bịnh chắc cũng không kiên
trì như ông Thiền sư kể đâu, hihihi.....
Để kể qua
cho nghe, năm 1998, Nhỏ tui cũng đã học rồi và khi bước đầu học
thiền thì cũng giống như mới đi thiền 10 ngày vừa qua. Nhưng những gì trãi
nghiệm hôm 10 ngày này thì có khác nhiều với những gì đã từng học một chút
nhưng bài bản lý thuyết vẫn có hao hao dù 10 ngày thiền không giống nhiều.
Thông thường thì ...
nhưng nói sơ qua tại sao nhỏ tui lại tới khoá thiền. Năm đó
sau khi cơn đau quành hành mà trong 1 năm lại lên bàn mổ 3 lần, thế rồi
bác sĩ cứ đoán mò qua, mò lại như đi mò sò vậy, toàn là bác sĩ
mò thôi, tức không??? Nhân duyên sao gặp thầy trong chuà (nhưng
nhỏ tui lại gọi Thầy bằng "bác" vì bác qua diện HO sau khi nhiều năm
học tập cải tạo và trở thầy tu sĩ nhưng vì muốn đưa ra gia đình ra
nước ngoài nên "cầm" áo "tu sĩ" để đi. Khi
qua Mỹ, bác vô chùa ở nhưng rày đây mai đó không chỗ
nhất định vì nhà chuà làm khó với mấy bà gọi là ban điều hành và sau đó
bác xin được nhà già ra riêng ở) và được giới thiệu Nhỏ tui tới quá
thiền và nói là cứ thử xem có thể giúp cầm cự cái bịnh hay
không? Vậy là nhỏ tôi bước vào khoá thiền và Bác cũng là
người "huynh trưởng" trụ trong lúc học .
Lúc đó án thiền gọi là "Nhân Huệ Thiền Định" mặc dù
cũng có đọc cách thiền của thầy Lương Sỹ Hằng từ thập niên 80's (1986
gì đó), nhưng chỉ học hít thở bằng cách uốn đưa lưỡi lên trên bên
trong chạm nướu chân răng trên, răng kề răng ngậm miệng. Mắt nhắm
trong ý nghĩ quán tới trung tâm hai bên chân mày ra. Ngồi thẳng lưng
và muốn ngồi kiết già hay bán già tùy ý, (Nhỏ tui gồi kiết già hay lắm nha
... được hơn 1/2 tiếng đó, vậy là giỏi rồi, lol) nhưng tập vài
tháng film bộ Hong Kong siêu đẳng nên tu luyện film bộ nhiều hơn rồi đi học cho nên cái thiền đi vào lãng quên. Tu film Hong Kong giỏi lắm nghe, chưa đạt tới tầng 9 của Kim Dung cũng đạt hơn phân nữa nội công chữ nghĩa ...khì khì...
Mãi cho tới mãi
năm 2001 mới học lên hàng dẫn dắt theo nhân huệ thiền quán và định vì cơn bịnh
quái ác hành hạ... nói cho cùng ai tới đạo cũng vì đau, khổ cái
gì đó. Nói trở lại lúc đầu học, phương án lên học là 12 tuần chu choa ơi ... ngao
cái mà ngao ngán thoạt đầu. Tưởng chẳng qua được ải sầu đông (tại học cũng mùa Đông) ai dè cũng leo được lên tới ... cái gì đó. Nói như người Mỹ, "hang in there!"
Ngày đầu (1) tới nhà bác
huynh trưởng (người khác và bác đạo công giáo), Thầy và một chị huynh trưởng
khác cũng có mặt. Nhỏ tui được cho là "thượng khách" (vì tui đã biết cách căn bản ngồi rồi) ngồi
chánh giữa 3 bác/chị huynh trưởng. Bác chánh kêu "con cứ thả lỏng thở
nhẹ nhàng" rồi thấy 3 người cứ ngồi nhắm mắt chẳng thèm nói năng gì tới
mình, dể ghét thật! Tui đi học mà không dạy bắt ngồi chánh giữa nhìn
mấy người thiền, coi chán con bò cạp không? Ngó tới, ngó lui hõng thấy ai
nói thêm gì hết mà chẳng biết mình phải làm gì mà cứ bắt ngồi ngó họ nhắm mắt?
Hm... rồi bắt đầu cơn sân bực mình lên thêm cái bịnh
bắt đầu đau đau nhói chết "ayda! có thiệt không mấy người
chơi tui hay sao? Học cái quái gì vậy trời???" Rồi bác huynh trưởng
chánh nói, "con thở mạnh 3 hơi đi, nếu con không thả lõng tinh thần được
thì hãy đếm một thở vô, hai thở ra... xong 1, 2 lần con quên đếm và
thả cho người của con từ từ thở lại như bình thường." À, thì ra
hồi nãy giờ tập cho mình thư thả (tự nói và tự nghỉ thôi!). Thế là nhắm
con mắt hột lại ... thở, để tìm sự tỉnh giác theo hởi thở rồi từ từ gật khi nào không biết khi giựt mình thì
thấy 3 huynh trưởng cười .... "ghét thật, bộ tới bắt tui ngũ cho mấy người
coi à? Vậy thì để tui ở nhà ngũ cho sướng thân có mềm, có
gối????".
Thấy mọi chuyện coi bộ
"nó thong thả rồi đấy!" Bác huynh trưởng nói, "con
tập trung vào giữa hai chân mày, con mắt thứ 3 (chakra) nhìn coi." "Ối
giời ơi, gớm nhỉ? Hết thở giờ bắt ngó, ngó thì ngó, ủa mà ngó
thấy cái gì đâu??" Bác hỏi, "con thấy chưa?" Lắc đầu,
vài phút sau, "con thấy chưa??" Tui có thấy gì đâu?? Nói như mấy
người ở VN, "thấy chết liền". Thế là bác đưa ra tờ
giấy trắng, "con ngó vô định tâm lại nhìn." "Thấy
chưa?" Nhỏ tui lắc đầu, thế là bị quay 180 độ ngồi ngó vô
tường, ngó tiếp. "Mấy người này kêu thiền là vậy sao ta??? cứ thã
lỏng, rồi ngó, à thấy rồi!" Bác mừng quá, hỏi, "con thấy rồi mà
thấy gì?" "Thì thấy 3 ông/bà/chị đang ngồi sau nè" lol.
Bác nói, "con thiệt tình nhưng đừng giởn." Nhưng rồi thời may cũng
thấy, bác nói thấy cái gì nói và hỏi để có thể thấy cái khác. Rồi bác nói,
"thấy cho qua không theo, không tham, không trụ và tiếp tục hỏi và chỉ hỏi
thôi." Xong phần thấy, bắt tới nghỉ, rồi nghe, rồi ngửi, rồi nếm,
cãm nhận (ý)... 5 phần đầu lắ sắc, Sau này Nhỏ tui dẫn dắt thì cho các ACE miếng xoài (hay me), cục
kẹo, trái ớt hiễm nhỏ, miếng khổ quả, ai chịu thì chịu không thì thôi,
nhưng ai cũng phải ăn đó là lệnh Nhỏ tui, hihihi). Áp dụng theo kinh kêu mấy anh, chị, em phải tập nghe lời ngon; lời cay đắng, nếm mùi bất tịnh, mùi thơm tho; cãm nhận nỗi đau và vui vẻ, v.v... " Dỉ Phật trị tâm, Dỉ đạo trị thân, tịnh tâm" mà. Phải xác định ví trí rồi mới hành thiền.
Trong khi thiền thì tập trung vị trí trước tiên như nói ở trên là cách ngồi tư thế bán già, kiết già, hay bắt chéo còn ngồi trên ghế thì hai đầu gối phải vuông thẳng xuống đất. Lưng thẳng, cách tay thả tự nhiên, vai thả tự nhiên, cằm đưa về cổ, mắt mở hay nhắm hay nữa nhắm, mở như Đức Phật. Tay thả lỏng hai bên hay xếp ấn kim cang, lưỡi cuốn lên trên đầu miệng. Đó là căn bản trước khi ngồi thiền chứ gì vô thiền mà cứ ai muốn ngồi sao thì ngồi rồi kêu tập thở chịu thua... Sau khi biết cách ngồi thì kế là hơi thở, nằm
tại khoảng giữa lổ mũi và môi trên hay là từ con mắt thứ ba xuống giữa lổ
mũi. Tập di chuyển hơi thở ra vào tại chỗ trụ vài khoảnh khắc thôi
chứ không cứ ngồi đếm niệm hơi thở hoài. Thoạt đầu thì nên tập cách
thở và điều lịnh bản thân ra vô bằng cách khái niệm và theo dõi hơi thở ra vô
chứ không cứ ngồi tập đếm hơi thở hoài mà phải biết mình đang đi tìm sự trống
lặng, thanh tịnh, định, chỉ khi nào tâm tư mình bị chi phối, phân vân thì phải
tự dẫn mình về hơi thở và áp dụng niệm thở lại, đó là mình phải ý thức một cách
trọn vẹn và thư thả cho tâm mình vi tế. Sau khi định thì mới tập
trung vào đối tượng hành thiền. '
Trong giai đoạn tập trung và ta sẽ thấy ánh sáng, nhưng
không phải vậy mà mình phóng tâm theo ánh sáng đó mà phải nhìn để tìm hiểu nó là
gì? Có thể từ ánh sáng đó diễn biến cho mình thấy cái khác, nhưng nhất định là
không phóng tâm theo. Phải ngắm và tự hỏi
đó là gì để tiếp cận ngoại quang mà mình thấy mà không bị nó dẫn dắt. Sau khi tập trung được hơi thở thì phải ứng đối tượng vào các
căn. Đó là nhãn, nhỉ, tỉ, thiệt, thân, ý. Năm phần đầu là
sắc, và ý là danh. Phải ghi nhận sắc tương ứng và định vị, không
phải sắc là cho mình phóng tâm theo mà chỉ là để mình nhận định nó là cái gì, sắc, âm thanh, hương, vị, xúc, pháp. Ngày này, phải tập nghe không nghe, thấy không thấy, ngữi không ngữi, cãm không cãm, xúc, v.v. thì từ từ tập tiếp
miễn mở huệ có là OK Salem.
Sau 2 ngày là học tiếp quán hơi thơ, quán tâm (vipassana) để thấy rõ con người để thanh lọc bản thân, sau khi thanh lọc cơ thể từ trên xuống, xuống lên và nghiêng, chéo thì cứ thả lỏng cơ thể và chỉ cần để ý hơi thở. Kế phát lời sám hối
những gì mình làm tốt hay hay, đi thưa về trình... (cái này Nhỏ tui giỏi lắm ... không ai ở nhà cũng thưa luôn hihihi) phải nói hết như là bị CS bắt ghi
kiểm điễm, giết một con gà cũng phải nói, cứu một con kiến
cũng phải kể, nói chung là phải xã hết trong ngày mình làm, dù đó
là điều hay hay điều xấu. Phải diệt hết đừng để vướng víu, cho
trí tuệ mình khai thông. Quán niệm qua cãm xúc thọ tưởng từ tâm
qua tâm, từ thân qua thân và quán pháp trong pháp. Nghe bỏ, thấy
bỏ, nói bỏ, hành bỏ... không vướng víu để nhìn thấy thân và tâm của
chúng ta ở đâu? Khổ cái học thì học nhưng còn lục dục thì
cũng ráng bò, kệ chánh quả có nắm tới không được thì tòn teng
vậy. Cần nhất là tập cho tâm tỉnh lặng, hãy để sự vật tự
nhiên đừng dín mắt, xã bỏ tất cả. Sự vật thế nào hãy để y như
vậy. Không nghe, không thấy, không ngữi, không cãm, xúc thì
từ tập tiếp miễn mở huệ có là d'acord allez!. Cũng không làm gì với sự
ham muốn. Khi thấy, nghe, ngửi, nếm, đụng chạm đều phải coi "thường" nó đừng phóng tâm và quân thân & tâm. Nhưng đừng ai chọc tui nghen, ai chọc Nhỏ tui, 1 lần nín, 2 lần, 3 lần đừng hơn nghen... Tui chọt lại cho nghe nhưng được cái nói rồi thôi.
Nếu những phần trên bị tạt niệm thì đứng dậy đi kinh hành. Hoặc tu tập theo thiền Kasena, Tập quán tướng có nghĩa là nhìn hình/tượng mà thiền, kế quán tưởng. Trì danh niệm Phật/Bồ Tát, 1 niệm diệt nhiều niệm, nhiều niệm ở đây là những
tạc niệm vây quanh. Khi thông thì phải buông
xã kế là nhìn tôn tượng Phật hay Bồ Tát,
định tâm quan sát tướng hảo quang minh của các Ngài, hình ảnh cùa các Ngài mà mình đang nhìn như đứng trước mặt mình song song qua
tâm mình, , quán
mỗi bước chân đang bước trên hoa sen v.v..., quán các Ngài có tay như thế nào, cầm hoa, có chân mang hài, có áo, mão, búi tóc, hào quang,
v.v
quán sao đến độ không có tượng Phật /Bồ Tát. Kế là quán tưởng là quán tưởng
cảnh chư Phật, Bồ tát ở Cực lạc hay đâu đó với hào quang, và
cuối cùng là thiền tướng niệm Phật. Chú tâm vào ánh sáng của quán tưởng cùng tâm
mình hòa một trở nên bất động tức là KHÔNG (mindfullness) .
No comments:
Post a Comment