Thursday, May 5, 2011

Ngày Con Đi

Ngày Con Đi

mẹ kể con nghe về cuộc đời
có thằng nhỏ bé mang về chơi
chừng vài tuần tuổi trông ra phét
tinh nghịch bôn ba hơn cả người
giầy, vớ cắn cho đã ngứa răng
coi báo, viết lách chẳng ai bằng
nhưng không ai biết chữ với nghĩa
hiểu gì thì hiểu với cung trăng

tự học, tự làm dáng model
nói một, hiểu mười thật đáng khen
đi, đứng, nằm, ngồi đều biết niệm
tưng bốc trong nhà giỏi đó nghen


làm dơ biết tội phạt gốc ngồi
tự mình cảnh giác là biết thôi
vô tư, năn nỉ bà, cậu cứu
nhưng mà roi vọt, giận mà coi


Muà hè gió mưa bão tơi bời
Đông về tuyết giá lạnh buốt trời
Cắn chân chịu trận không làm bậy
Sợ mẹ lau chùi mệt thân côi


Tối nằm ngũ cạnh bên mẹ tôi
Khóc đòi ăn bánh, uống nước kêu
Mẹ ơi, mẹ ơi con đói khát
Bây giờ vắng lặng tiếng con ôi

Mười bốn năm qua, mẹ có con
Căn bịnh hoành hành đau nhói xương
Mẹ để con đi lòng buốt dạ
Khuất bóng trần đời vẫn còn thương



Giờ đây cõi ấy biệt âm dương
Thấm thoát một năm mẹ vấn vương
Hương khói trong nhà mẹ vẫn giữ
Cho con ấm lòng chút tình thương

Con đã đi rồi giấc ngũ say
Trăm năm bao kiếp mộng lưu đày
Trần ai bỏ lại bao lo nghỉ
Mặc thế sự đời bao đổi thay

No comments:

Post a Comment